Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Nỗi đau



“Mình ạ, đêm qua anh nằm mê thấy thằng cu con nhà mình bò chơi trên một thảm cỏ xanh mướt. Còn anh thì nấp ở một bụi cây gần đấy. Anh muốn gọi nó, nhưng không dám...”.
“... Rồi quả bóng nó đang chơi lăn đến gần chỗ bụi cây. Nó bò nhoài theo để  lấy bóng. Nó đã ở sát anh lắm rồi. Nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn trở anh, khiến anh cứ ngồi im lìm như thế, không thể chìa bàn tay về phía nó. Trong mơ mà anh cũng cảm thấy người nặng chình chịch...” - Uyên thoáng chút bất an trong lòng khi đầu giờ sáng check mail.

Phàn gửi cho cô từ nơi anh đang ở cách Việt Nam đến nửa vòng trái đất. Đó cũng là chuyến công cán cuối cùng của Phàn trên cương vị lãnh đạo của một Tổng công ty lớn. Nửa năm nữa, Phàn sẽ về hưu. Đó là một chủ đề nhạy cảm. Vì thế trong câu chuyện với Phàn, Uyên thường tế nhị gọi đó là “chuyển công tác”. Mà cũng đúng thật. Đã có vài lời mời của các công ty sẵn sàng dành cho anh.

Mối tình 7 năm chưa có dấu hiệu phai nhạt của Uyên và Phàn luôn là chủ đề gây tranh luận trong đám bạn thân. Mặc dù dặn lòng chả có gì trên đời này là mãi mãi, sau ngần ấy năm Uyên vẫn thấy lòng hồi hộp mỗi lần gặp nhau. Cũng chưa bao giờ Uyên có khái niệm rằng người tình của mình đã ở khá xa dốc bên kia cuộc đời. Cảm xúc của Uyên không phải vô căn cứ. Phàn vẫn giữ phong độ của một “giặc lái” oanh liệt một thời. Gần 40 năm trước, khi Uyên còn là một cô bé con thì chàng phi công trẻ trung dũng cảm, là anh, đã hạ một số máy bay Mỹ, suýt được phong anh hùng. Tình yêu của Uyên xen lẫn rất nhiều sự ngưỡng mộ. Cô xuýt xoa thân thể lừng lững rắn chắc. Cô thoả mãn bởi óc hài hước bất tận. Cô trầm trồ với những câu chuyện một thời hào hùng. Có Phàn, Uyên thấy cuộc đời của mình đã đầy đủ. Mặc dù cô biết sẽ chả bao giờ có cái ngày hai người có thể tay trong tay đường hoàng, dưới mặt trời.

Phàn không thể ly dị không hẳn vì sợ dư luận, mà vì ân nghĩa với người vợ đã lặng lẽ bên chồng suốt một thời tuổi trẻ nó quá lớn. Uyên không để mình chìm trong cảm giác đau khổ chạnh lòng như phần đông phụ nữ ở vào hoàn cảnh cô. Trái lại, người luôn bị dằn vặt lại là Phàn. Uyên nhớ nhất một  tin nhắn anh gửi cho cô, trong lúc anh đang buồn bã ngắm tuyết ở nước Nga xa xôi: “Anh không muốn làm điều gì để ràng buộc em nhưng cũng không muốn em ra khỏi vòng tay mình. Đó là tâm trạng của anh, em tin vậy không?”.

“Em tin anh chứ sao không!” - Uyên thầm thì hàng ngàn lần điều đó. Nhưng chỉ là với chính mình. Người ta bảo những mối tình ngoài luồng kiểu như thế bền chặt vì người đàn bà không bao giờ tìm cách ràng buộc người đàn ông bởi những lời hứa về một đám cưới. Uyên vốn đa cảm từ lúc chưa biết đến những rung động đầu đời. Nhìn một người đàn ông mang hoa đi trên đường bao giờ Uyên cũng nghĩ đến một người phụ nữ hạnh phúc không phải là mình. Bập vào Phàn, cô say sưa trong tình cuồng nhiệt, dâng hiến. Chưa bao giờ cô làm đau người yêu bởi những đay nghiến so sánh. Cô tựa như một khu vườn yên tĩnh Phàn có thể ghé qua bất cứ lúc nào cần sự bình yên giữa cuộc đời vốn lắm bon chen. Cô biết Phàn yêu cô thật sự. Chừng đó là đủ. Dù chẳng thể có tấm giấy hôn thú, họ vẫn không thể thoát khỏi nhau bởi muôn ngàn sợi dây tình ái, vấn vít. Anh chẳng cần làm điều gì để ràng buộc em, em cũng không bao giờ chạy trốn khỏi anh đâu. Điều này, Uyên cũng giữ lại cho riêng mình. Nhưng bằng vào linh cảm của người đàn bà đang yêu, cô biết, Phàn cũng hiểu điều đó.

Uyên có thêm quyết tâm khi hàng ngày vào mạng internet cô đọc được những tâm sự đầy can đảm của đám phụ nữ không chồng, hoặc không định có chồng.  Làm mẹ đơn thân thì đã sao? Cô sẽ không bao giờ giành giật Phàn từ tay vợ anh. Nhưng cô muốn giữ một phần con người anh, trong cô. Và cho cuộc đời còn dài dằng dặc phía trước.

7 năm bên nhau, cô biết cách “bẫy” anh, để có một đứa con cho riêng mình. Đứa bé sẽ không thuộc về ai, mà là chỉ của chính bản thân cô. Bởi vì Phàn đã nhiều lần nói với cô, vừa như đe: “Anh không như những người đàn ông vô trách nhiệm khác chỉ biết đi gieo rắc “con giống”. Anh muốn đứa con của mình sinh ra phải có danh có phận, không để nó thui thủi ở nhà người khác, hay phải lớn lên trong tủi hổ”. Quả nhiên, Phàn giãy nảy lên khi Uyên mắt ngời sáng thông báo đã chậm kinh 3 tháng. Nhưng vẻ hạnh phúc in rành rành trên mặt cô khiến anh không thể buông lời trách. Lần đầu tiên trong 7 năm, cô làm trái ý anh. Cũng lần đầu tiên, anh ngạc nhiên khi người tình dịu hiền của mình thả từng tiếng như khắc vào đá: “Em tưởng anh phải cảm thấy hạnh phúc mới phải chứ. Chỉ nguyên việc em có ý nghĩ sẽ sinh cho anh một đứa con, cho dù anh không thật sự cần đến nó, cũng đủ khiến anh phải chuẩn bị tâm trạng đón nhận nó như một món quà, phải thế không?”.

“Mình có hơi nóng nảy khi kết tội Phàn không hào hứng? Có thể mình bị xúc động hơn bình thường do hậu quả của những cơn ốm nghén”. Nhiều tháng sau khi thằng bé ra đời Uyên vẫn thầm trách mình đã không hiểu hết người tình, trong lòng thấy thương Phàn vô cùng. Nhìn Phàn hồ hởi luýnh quýnh bên đứa trẻ như thể lần đầu làm cha, Uyên ấm lòng, thấy hạnh phúc là điều có thật trên đời.

Nhưng cô cũng không thể dối lòng mình mà phủ nhận trong bản nhạc đầy hoan cảm ấy vẫn xen những nốt nhạc buồn. Chỉ khi đã thực sự được làm mẹ, cô mới thấu hiểu điều mà Phàn vẫn thường nói với cô về mong muốn đứa con do mình sinh ra phải có danh có phận.

Trong thoáng chốc, chả cần là nhà chiêm tinh học, cô vụt giải mã được giấc mơ của anh. Sự bất lực, phải, chính là sự bất lực của một người cha không thể ra mặt nhận con, cho dù đó là kết tinh của tình yêu khăng khít còn hơn cả chồng vợ. Không hiểu mình đã mang lại cho anh niềm hạnh phúc hay là nỗi đau? Ý nghĩ này khiến Uyên dự cảm sự bình yên đã rời bỏ tâm hồn mình

Hai kẻ đốn mạt



Lâm và Nam là đôi bạn thân từ dưới quê khi còn chung trường. Cả hai cùng đỗ đại học. Nam nhanh nhẹn, có phần giảo hoạt. Lâm hiền lành, ít nói. Cả hai đều chăm chỉ nên kết quả học tập khá tốt sau khi ra trường.
Lâm may mắn vào làm việc trong một công ty liên doanh nước ngoài. Nam lận đận đến nửa năm cũng được vào một công ty xuất nhập khẩu. Hai người vẫn luôn sát cánh và giúp đỡ nhau trong cuộc sống.

Rồi Nam đưa một cô gái về giới thiệu rằng “em họ” dưới quê. Cô ấy đẹp, vẻ đẹp lãng mạn và đa tình. Thủy, tên cô ấy, thường về phòng trọ của hai người để giúp đỡ dọn dẹp với sự chân thành và hòa đồng. Lâm thấy mến Thủy hơn nhưng tính anh nhút nhát nên mọi điều chỉ dừng lại ở đó.

Bằng cách nào đó, Nam tán đổ được cô phó phòng nhân sự, cháu bà phó giám đốc sau một thời gian ra sức đưa đón và lấy lòng. Khi Nam lấy vợ và chuyển về nhà vợ ở thì Lâm ở một mình. Nhờ sự vun vén của vợ chồng Nam, Thủy và Lâm thành một cặp. Khi Thủy và Lâm lấy nhau, họ cũng có một căn nhà riêng.

Con của Nam ra đời bị tim bẩm sinh, chạy chữa khắp nơi chưa khỏi. Vợ chồng Nam quyết định đưa con ra nước ngoài phẫu thuật. Lâm bảo Thủy nghỉ phép đi cùng. Thủy nói tiếng Anh rất tốt, có thể sẽ giúp đỡ được nhiều...

Ca phẫu thuật thành công, đứa trẻ dần khỏe hơn. Cả 3 người về nước nhưng Thủy và Nam cứ quấn lấy nhau. Ở bất cứ đâu hay bất cứ chỗ nào có cơ hội, hai kẻ khát tình cũng sẵn sàng trao nhau những ánh mắt đắm đuối. Trong buổi liên hoan mừng em bé khỏe mạnh, Nam đã bóng gió nói Thủy ngày càng đẹp, Lâm cẩn thận kẻo có ngày mất vợ. Tất cả đều cười vui vẻ, chỉ có Nam và Thủy hiểu họ đang chơi một trò chơi mạo hiểm.

Hôm ấy, Lâm để quên USB ở nhà phải quay về lấy. Thấy xe của vợ, anh nghĩ vợ mệt nên về sớm nghỉ. Lên đến cửa phòng thấy một đôi giày nam, đầu óc anh đã choáng váng. Mở cửa bước vào, mắt Lâm hoa lên khi thấy Thủy và Nam đang làm cái chuyện đó, trong chính phòng ngủ của mình. Cả hai ú ớ. Thủy kéo vội cái áo mặc vào còn Nam chưa kịp nói một câu đã hứng một cú đấm như trời giáng.

“Cậu đã đánh đổi tất cả để làm trò mạt hạng này sao? Tôi đã làm gì để các người đối xử với tôi như vậy?”.

Người đàn ông trong Lâm gào thét đau đớn. Nhớ lại những ngày hai thằng bạn chia nhau một ổ bánh mì. Khi kẻ đốn mạt kia khó khăn nhất đều có anh giúp đỡ. Ngay cả tiền chữa bệnh cho con hắn, cũng có sự hùn góp từ vốn tiết kiệm của anh.

“Chính cậu là người vun vén cho tôi, cậu nói em cậu ngoan, hiền, và tốt nết… Giờ cậu nhìn xem. Đó chỉ là một con điếm rẻ tiền. Mất vợ, tôi vẫn lấy được vợ khác. Nhưng cậu đã mất tất cả, mất cái lớn nhất trong cuộc đời là không bao giờ cậu có được một người bạn nào tốt bằng tôi!”.

Cái ham muốn của con người luôn được đặt trong những ranh giới rất mong manh. Đôi khi người ta ngộ nhận, để ham muốn tầm thường lấn lướt, chỉ vì sự ích kỷ và sai lầm.

Trong cuộc sống, giá trị của tình yêu đích thực dựa trên nền tảng yêu thương và tôn trọng lẫn nhau chứ không phải những ham muốn. Trước khi bước đến một mối quan hệ có tính lựa chọn một mất một còn, các bạn trẻ nên cân nhắc kỹ, đừng gây đau khổ cho những người trong cuộc.



Phạm Huyền (Theo Phúc Linh / Dân Trí)

Em sai rồi!



Em gặp hắn trên xe buýt, thấy hắn cũng dễ thương nên em tiếp chuyện. Vậy là từ hôm đó hắn liên tục nhắn tin nói nhớ em, khen em ngoan, hiền xinh và thông minh.
Mỗi sáng hắn đánh thức em bằng một tin nhắn chào ngày mới tốt lành! Buổi trưa, hắn chúc em ăn ngon miệng và buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, hắn lại đến thăm em ở khu nhà trọ, không quên mang theo vài cân hoa quả hay một bó hoa rực rỡ rồi nói: “Mỗi người phụ nữ là một bông hoa đẹp, em là bông đẹp nhất”.

Chẳng bù cho Hùng, bạn trai em lúc đó khô không khốc, chẳng biết làm đẹp lòng, mát mặt em, cả tuần không rủ đi chơi. Còn hắn tối nào cũng đến, chào hỏi, thưa gửi còn cho quà bác chủ nhà em rõ tử tế. Ai nấy nắc nỏm khen em sao “chài” giỏi, được anh người yêu mồm mép, cao to đẹp trai như người mẫu, nghề nghiệp lại ổn định, em được thể cứ vênh mặt hãnh diện.

Hắn xin được về nhà em, gọi mẹ em là mẹ xưng con thật tình cảm, lại còn nhiệt tình giới thiệu em với gia đình hắn và nói “lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về chơi”. Em cảm động về hắn và quá tự hào về mình, sao lại yêu được người chững chạc đến vậy!

Thi thoảng hắn còn củng cố lòng tin của em bằng câu: “Anh là người tốt, anh sống có tâm và không muốn ai khổ vì mình, con gái theo anh nhiều nhưng chưa một lần anh để họ hi vọng nếu mình không thực lòng yêu”. Em nghe mà xúc động trào dâng, thấy mình quả thật may mắn.

Hùng là người cùng công ty, bỏ anh ấy để đến với hắn em tin mình sẽ phải đánh đổi bằng cái nhìn dè bỉu “tham vàng bỏ ngãi” của đồng nghiệp, nhưng vì muốn vươn tới tình yêu đích thực mà em quyết mạnh dạn thay đổi, hẳn Hùng hận em lắm!

Hôm Hùng nhắn tin cho em: “Cẩn thận kẻo ăn quả lừa”, làm em chẳng biết nói ra sao, giận Hùng cay nghiệt. Thấy em khó nghĩ, hắn nhoay nhoáy nhắn lại giúp em: “Bao giờ đám cưới tôi, ông nhớ đến dự nhé!”. Em và hắn đều hả hê vì “trả miếng” được Hùng. 

Và em còn biết Hùng cùng đồng nghiệp còn hả dạ hơn nữa khi biết hắn “đá” em sau một tháng tán đổ. Hắn đi mà không thèm nói một lời, chỉ để em tự hiểu bằng cách không nghe điện thoại, không hồi âm tin nhắn, em đến thì lánh đi, sức mấy mà em trơ mặt đến tìm liên tục. Em hiểu ra mình đã thất bại trong canh bạc đổi chác này. Em thua bởi khi ấy em chưa biết câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

Nhớ có lần ngồi nói chuyện hắn ngắm em rồi cười cười nói, chẳng rõ đùa hay thật: “Ban đầu nhìn em anh đã nghĩ em rất thông minh. Nhưng hình như không phải!”. Sao em không khen hắn đã nói thật lòng mình?

Sao em không tỉnh táo mà hiểu một điều chẳng có tình yêu sét đánh nào đùng đùng đến thế! Lý ra em nên dành thời gian tiếp xúc nhiều hơn, đừng sớm choáng ngợp để rồi mù quáng. Đáng nhẽ em nên biết có nhiều người con trai lõi đời tính toán, họ thấy tán đổ em cũng chẳng lợi lộc gì nhiều nên chuyển sang hướng khác, chỉ trách em hí hửng tưởng vớ bở nên thiếu cảnh giác, đặt hết niềm tin vào hắn.

Bởi nếu thực sự tôn trọng em, hắn đã không phải nói dối bố mẹ hắn về gia cảnh nhà em, về nghề nghiệp của em mà bằng mắt thường ai cũng biết là kém cạnh hơn hẳn hắn...

Xót nữa là bà chủ nhà trọ còn đặt điều: “Chắc nó chơi chán thì bỏ chứ gì?” rồi đi bêu xấu em với mọi người, nhiều đồng nghiệp của em trọ gần đây. Em còn mặt mũi nào nhìn ai. Em sợ hãi nghĩ cảnh Hùng hởi lòng hởi dạ khi thấy em vấp, cũng vì em đáng bị thế mà.

Em buồn bã đến tím tái con người, song em đau mà cố cứng rắn không dám khóc nhiều, sợ sưng mắt mọi người trông thấy lại được dịp xỉa xói, đay nghiến “đáng đời phường tham bát bỏ mâm”.

Hôm ấy Hùng có đến tìm em, chỉ để nói: “Anh không thể tin hắn đến với em chân thành. Nhưng khi ấy anh đã không dám nói nhiều vì sợ em đánh giá anh hèn hạ”.

Em hiểu, em đã sai thật rồi!

 

Giải trí | Hài hước | Thông Tin | Công Nghệ | VietYeah Online. Copyright 2012 All Rights Reserved
® GHI RÕ NGUỒN "VIETYEAH ONLINE" KHI PHÁT HÀNH LẠI THÔNG TIN TỪ WEBSITE NÀY.
Bản quyền bởi VietYeah Online - Việt Nam Yeah Online - Liên hệ (info@vietyeah.com)


bloggerItems_showcase_banner
Cộng đồng Teen Nghệ An | thuy san | Sâu's Site | WapCuaTeen.Com