Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh!


[Blog.Tivi360.Com]








:dl:


Chào mừng bạn đến với Blog Radio! 
Các bạn thân mến trước khi bước vào phòng thu Blog Radio tuần này Blog Radio đã nhận được rất nhiều gợi ý, những lời đề nghị và cả những mong muốn của các bạn nghe chương trình từ mạng chia sẻ FaceBook. Có bạn muốn nghe câu chuyện tình yêu buồn, có bạn muốn nghe câu chuyện về mối tình đầu, có bạn muốn nghe câu chuyện với những hình ảnh đẹp. Thật khó để có thể đáp ứng được hết những yêu cầu của các bạn yêu mến nhưng hôm nay Blog Radio chọn đọc một chia sẻ đáng yêu và ngập tràn tình cảm của một bạn gái gửi tới chương trình.

Thoạt đầu khi đọc những dòng viết này chúng tôi ngỡ như người viết là một cô gái trẻ chớm yêu nhưng càng đọc càng thấy qua từng dòng viết giản dị ấy là một tình yêu dịu ngọt, đằm thắm. Chợt nghĩ nếu ai cũng yêu trong sáng và đáng yêu thế này thì cuộc sống thật đẹp, chẳng trách người ta vẫn bảo khi yêu người ta trẻ ra, khi yêu người ta lãng mạn hơn và dễ dàng vượt qua khó khăn hơn.

Nếu bạn đã yêu, đang yêu, và sẽ yêu, mời bạn cùng bước vào khu vườn tình yêu của Blog Radio tuần này, hôm nay chúng tôi có cơn mưa tình yêu, có gió yêu, mùa thu tình yêu và một câu chuyện ngập tràn tình yêu! Mời bạn đến với Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh!


Ảnh minh họa: Cutit
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh! Ảnh minh họa: Cutit
Blog Radio - Này anh, em thích Mưa lắm đấy...
Những cơn mưa rào mùa hè nhé. Xối xả và mạnh mẽ. Tiếng mưa rơi trên mái nhà, rơi ngoài hiên cửa, rơi xuống lòng đường... tất cả tạo nên một bản nhạc mà chẳng dàn nhạc nào có thể sánh bằng. Khi mưa là em có thể ngồi bên cửa sổ nhé, đương nhiên là để ngắm mưa rồi, nhưng cũng để cảm nhận cái hơi mát lạnh của mưa... những hạt mưa hắt nhẹ qua khung cửa bắn vào người... mát mát.
Nhưng em còn thích Mưa hơn nữa khi được nép vào sau lưng anh, tránh những giọt mưa vội vàng trên phố. Ngồi xích lại một chút nhé, em sẽ chẳng ướt đâu. Còn anh thì ướt hết nhưng vẫn luôn miệng hỏi em có bị mưa ướt không? Mưa nặng hạt, mình sẽ trú mưa hay mặc chung một cái áo mưa rồi đi tiếp anh nhỉ... và cứ thế, anh hứa sẽ đưa em đi hết con đường mưa ấy đấy nhé!
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh! - Ảnh minh họa: vi.sualize
Này anh, em thích Gió lắm đấy...
Gío của mùa thu Hà Nội, gió cuốn những chiếc lá khô trên đường em đi... xào xạc, xào xạc... Gío thổi bay tóc em, gió đưa hương hoa sữa len lỏi vào từng ngách phố nhỏ, gió cuốn trôi những suy tư chỉ để lại một chút bồng bềnh.
Nhưng em còn thích Gío hơn nữa khi được đứng đón gió trong vòng tay anh. Đưa tay vuốt lại tóc em đang bị gió thổi bay, anh cười hiền... còn em thấy lòng mình bình yên đến lạ. Em thích Gío và ước là chong chóng mãi xoay tròn, trong veo trong gió… nhưng Gió không phải là của em… Còn anh, anh đã, đang và sẽ mãi là của em anh nhỉ.... Anh hứa sẽ không là mưa, không là gió nhưng mãi là 1 người mang bình yên đến cho em rồi đấy nhé!
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh! - Ảnh minh họa: widjita

Này anh, em thích Mùa Thu lắm đấy...
Mùa Thu của Hà Nội, trời cao và xanh hơn bao giờ hết anh nhỉ! Là hương hoa Sữa ngọt ngào và đặc trưng… là gió nhẹ đuổi nhau trên mái vòm, dưới vỉa hè cuốn lấy chân người đi…Là mùa thu Hà Nội mà em yêu say đắm... tất cả cứ quện vào nhau tạo nên một cái gì đó rất riêng, rất Hà Nội... nhỏ bé thôi nhưng thấm nhuần vào mỗi con người.
Nhưng em còn thích Mùa Thu hơn nữa khi được đi bên anh, được ngồi sau anh đi khắp các con đường, kể đủ chuyện linh tinh, được vòng tay ôm anh thật chặt… để biết em có anh mãi mãi… hay đôi khi cũng chỉ để yên lặng cảm nhận cái không khí mùa thu, để đi bên anh đến cuối con đường... Chỉ để nắm tay anh thật chặt và bước thật chậm anh nhé, để thấy yêu em nhiều hơn...
…Đưa em qua bao phố phường, bao sắc mầu bao ánh đèn. Ngồi ăn 1 quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp dịu dàng đậm chất thơ. Một ngày xa, một cảm giác lòng chợt nhớ
Đưa em đi qua thăng trầm, bao tháng năm đã úa mầu. Gọi tên từng phố cổ, chiều nhạt nhoà Hồ Gươm lung linh, ngọt ngào hoa sữa thơm. Gọi mùa thu về thật lâu để ta biết ... nồng nàn...

Này anh, em thích anh lắm đấy...
Thích anh hơn bất cứ thứ gì nhé... Nếu ai đó bắt em phải đổi cả Mưa, cả Gío hay cả Mùa Thu Hà Nội để lấy anh thì em sẽ đổi cho họ hết.

Vì em biết rằng nếu không có anh,
Mưa mùa hè vẫn vậy, nhưng sẽ chẳng có ai che mưa cho em, em sẽ ướt nhẹp mất thôi.
Gío cũng vẫn vậy, nhưng chẳng có cơn gió nào là của em, em sẽ chẳng cảm nhận dc sự nhẹ nhàng và bình yên nơi gió.
Mùa Thu Hà Nội cũng sẽ vẫn vậy thôi, nhưng chẳng còn ngọt ngào và nồng nàn như thế, vì chẳng có ai đi cùng em, và em sẽ thấy mình lẻ loi lắm ấy.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 122: Phải rồi, em yêu anh! - Ảnh minh họa: vi.sualize

Và cũng bởi em biết rằng có anh rồi thì em sẽ có tất cả anh nhỉ?
Anh là bàn tay ấm áp luôn nắm chặt tay em.
Anh là đôi chân vững chãi đưa em khi khắp những nẻo đường.
Anh là bờ vai rắn rỏi cho em dựa vào bất cứ lúc nào.
Anh là tấm lưng mạnh mẽ luôn che chở cho em.
Anh là vòng tay luôn ôm em vào lòng.
Anh là cả thế giới rộng lớn của riêng em.
Anh là... là nhiều, rất nhiều thứ khác nữa.
Nhưng trên hết, Anh là của Em, anh nhỉ!

Còn em, em sẽ chỉ là vợ dễ thương nhưng xấu tính của chồng gian ác thôi anh nhỉ, sẽ chẳng thể che chở hay bảo vệ anh như anh vẫn làm cho em. … Nhưng em sẽ yêu anh nhiều nhất có thể, sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ luôn là góc nhỏ bình yên nhất của anh...
Cảm ơnvì anh đã đến và yêu em như thế... và anh biết rằng em cũng yêu anh rất nhiều, rất nhiều phải không anh.
Bình yên anh nhé, bình yên như những gì anh đã mang đến cho em. Như mỗi ngày thức dậy, có anh ở bên... Hôm đó là một ngày vui...
Biết nói gì nhỉ, ừ thì em yêu anh đấy. Yêu nhiều lắm, yêu bằng cả con tim em đấy...
Phải rồi, Em yêu Anh!
  • Blog Radio chuyển thể từ email Nguyễn Ngọc Mai – ngocmai_bobo


  • Nhacvietplus - Blog Việt

Blog Radio 121: Hãy gọi tôi là Phố!


[Blog.Tivi360.Com]




:dl:
Bạn đang theo dõi Blog Radio 121!

Bạn thân mến! Hà Nội vốn được yêu mến và nổi tiếng với những hình ảnh đẹp mơ màng lãng mạn của mùa thu, nhưng bạn có biết trong tiết trời giao mùa tháng 3, tháng 4 ở Hà Nội nhiều người yêu mến gọi đó là "mùa thu sớm của Hà Nội" không? Vẻ đẹp thơ mộng đầy sức sống vào khoảnh khắc giao mùa này mang đến cho mỗi người bước chân trên những con phố Hà Nội nhiều cảm xúc đặc biệt, và đôi khi những bước chân xa lạ lại được Phố Hà Nội đưa đẩy đến với nhau, trở thành nhịp bước đồng điệu trong cả tâm hồn!

Blog Radio 121mời các bạn nghe hai câu chuyện như thế từ hai góc phố Hà Nội... 
  • Mai lạnh rồi, Phố làm gì có khăn?
Em tên gì?"
"Không nhớ"
"Thật sao?"
"Thật"
"Vậy tôi biết phải xưng hô thế nào?"
"Phố ư?"
"Phải"
"Nghe xưa lắm"
"Vì không nhớ nên lấy tạm tên là phố"
"Cũng được, chẳng trách chiều nay nhạt thế"
"Nhầm rồi"
"Sao?"
"Chỉ nhạt trong mắt một số người"
"Thật ư?".

Hôm xưa, nghe như phố buồn lắm. Trầm ngâm, chiều tím dần, phố trải bóng xuống mặt đường, thẫm, lạ. Mây vần vũ, thảng có tiếng tí tách của giọt mưa, rì rầm, lành lạnh. Mái hiên nâu tối dần theo mắt phố. Những bóng người lủi thủi, đi, về, mưa rỉ rả. Phố ngồi trầm ngâm, đẹp, và thật buồn.
Quán vắng hoe, chiếc radio cũ của người phục vụ già vang lên những thông tin thời tiết.
"Mai rét đấy, và có mưa nhỏ"
"Chẳng phải đang mưa sao?"
"Phải, sẽ phải quàng thêm khăn ấm"
"Phố làm gì có khăn, chỉ có tàn cây rùng mình trong gió lạnh".
Cảm giác xót xa. Ừ, đã đành làm kiếp phố, chẳng thể có lựa chọn.
"Nhưng mình không buồn"
"Thật sao?"
"Phải, vì được sống trong gió, nắng, mưa và mùa". Nghe phố khe khẽ hát:

“Chiều nay mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ không bến đợi
Mà sao mưa vẫn rơi rơi hoài
Cho lòng nhớ ai”
"Không biết, bỗng dưng muốn hát thôi"
"Lạ nhỉ"
Mái hiên ướt lỗ chỗ, những bóng người hối hả, vòng quay của một kiếp nhân sinh.
Mấy tháng sau gặp lại, hình như phố vui lắm. Nhí nhảnh, vàng tươi trong nắng.
"Hết buồn rồi sao?"
"Vâng"
"Cũng tốt"
Dường như trên cao kia, sắc trời xanh hơn, nắng xiên qua tàn lá, phố đầy sức sống. Nghe như có tiếng hát, gió rì rào như tiếng đàn samisen, từng chùm lá xùm xòe xanh mướt. Phố chạy dài theo con đường nắng, rực rỡ, thanh thản.
"Mình cũng rất vui, nhưng Hà Nội ồn ào quá"
"Không đúng đâu, sự tĩnh lặng bắt nguồn từ tâm hồn chứ không phải từ cuộc sống"
"Hiểu mà"
Giọng cười giòn tan. Lại đi, chẳng thể níu giữ.

Chiều nay, mặt hồ xao động. Phố đến rồi đi, vội vã, chẳng còn thời gian trò truyện. Hình như phố cười.
"Xin lỗi, mình phải đi thôi"
"Hiểu mà, cuộc sống luôn hối hả. Sẽ gặp lại chứ?"
"Không biết"
"Cũng tốt, sự bất ngờ thường đem lại niềm vui"
Phố thoảng qua như cơn gió.

… Chiều nay mưa trên phố Huế, kiếp giang hồ không bến đợi …, chiếc radio cũ lặp lại bản tin thời tiết: Ngày mai … mưa …
Hà Nội, 07 tháng 01
  • Gửi từ Facebook Van Nguyen - pysoga@...


Ảnh minh hoạ: vi.sualiz
  • Gió...
Bến xe bus Đinh Tiên Hoàng.
Bốn giờ chiều…
- Bạn đợi xe bao nhiêu - Tôi hỏi
- Không
- Hà Nội hôm nay rất đẹp nhỉ?
- Ừ!
- Biết mùa này Hà Nội có hoa gì không?
- Không.
- Thế thì ấy không phải người Hà Nội…- Tôi tự nói một mình
- Hoa gì?
Một loại hoa màu trắng…chỉ nở vào tháng ba, rất đẹp, nhưng không phải ai cũng biết ở đâu…Đi xem không?
- Có.
Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…
Ảnh minh hoạ: Ka-si

Hà Nội, quán café gác 2, 4 giờ 30 phút chiều, hai ngày sau…
- Thích café không? - Tôi nhắn tin
- Có!
- Lên chỗ hôm trước, tớ đợi…
- Ừ…
Và chiều hôm đó, tôi và Gió ngồi cạnh nhau, trong tiết trời mưa phùn dấm dẳng của tháng ba
- Gọi là Phố nhé!
- Ừ - Tôi cười.
- Hát được không?
- Có
- Hát đi, “Cô gái đến từ hôm qua” nhé!
Tôi hát. Trong sự ồn ã của phố xá dưới kia, trên ban công quán café gác 2, tôi hát. Gió ít nói, chỉ hay cười, má phính rung rung khi Gió cười. Gió chẳng xinh.
- Thích tớ không...? - Gió cười
- Hmm…có, một ít!
- Đừng có yêu đấy nhé!
- Tại sao…?
- Tớ chỉ đang đi tìm người yêu cho tớ ngày xưa thôi…
- Ngày xưa ? – Tôi thắc mắc…
- Ừ. Ngày xưa…
Tôi và Gió, những câu chuyện chẳng ra đầu cuối. Tôi đôi lần muốn hỏi Gió ở đâu? Gió là ai? Gió bảo:
- Đừng cố giữ và tìm Gió, Gió sẽ biến mất đấy!
Cứ thế, tôi và Gió ở bên cạnh nhau.
Những buổi chiều Hà Nội, gió mùa, hay mưa phùn. Tôi dắt Gió đi dọc theo phố ba hàng cây vào mê cung phố cổ, những ngõ ngách ngoằn ngoèo, rêu sờn mốc. Tôi chỉ cho Gió ngôi nhà cổ phố Hàng Bạc, ngõ Tạm Thương, ngõ Mã Mây, những cây bàng già nhất, những quán trà đá, café vỉa hè, ô mai Hàng Đường, kem Tràng Tiền, bánh trôi tàu rồi nộm bò khô, sữa chua và cả Hà Nội của tôi nữa.
Gió thích Hà Nội, Gió bắt tôi đi thật nhiều, chỉ cho Gió thật nhiều như thể vội vàng gom tất cả Hà Nội vào lòng vậy. Tôi không thắc mắc…Ừ! Phố của tôi đẹp thế cơ mà!
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 121: Hãy gọi tôi là Phố! - Ảnh minh họa: Hà Thành - Nguyễn Trần Đức Anh
Một buổi chiều, may mắn chiếm được ban công café Đinh.
- Phố đừng yêu gió nhé! - Gió nhìn tôi, không cười
- Gió sắp đi đâu à? - Tôi ngoáy cốc bột sắn.
- Gió mà, phải đi khắp nơi chứ!
- Có về không?
- Không biết...
- Đừng quên Phố nhé! - Tôi nhìn vào mắt Gió, màu nâu…không chung thủy.
- Hứa!
- Phố hôn nhé…
Tôi cười. Một nụ hôn của cacao và bột sắn.
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 121: Hãy gọi tôi là Phố! - Ảnh minh họa: Blog Con đường nhỏ chạy giữa cánh đồng hoa - Chiều Hà Nội cafe Đinh

Hà Nội, mưa phùn…
- Hôm nay đi đâu nào - Tôi nháy mắt
- Không phố ạ… - Gió nói.
- Cảm ơn Phố đã gói ghém Hà Nội giúp cho Gió, đã cho Gió biết Hà Nội đẹp như thế... - Gió không nhìn tôi.
- Bao giờ Gió đi?
- Tối nay…
- Bao giờ về… - Tôi buột miệng. Dù không mong câu trả lời…
- Sẽ lại có một cơn gió mới mà… - Gió cười.
Mưa bay…và những nụ hôn ướt sũng.
Gió đi…
Hà Nội, cafe Đinh....2 tuần sau đó...
- Cô bé hôm trước gửi con cái này - Bác chủ quán gọi tôi
- Cô ấy nói gì không bác?
- Không, nó gửi rồi đi luôn, thấy vội lắm…thế là bác mất một khách quen rồi…, mà cũng tội nghiệp con bé…
- Khách quen là sao bác? - Tôi ngỡ ngàng.
- Ừ, con bé ở phố cổ, quen quán bác được mấy năm rồi…
Tôi ngẩn ra. Gió…là người Hà Nội…và có khi còn hiểu Hà Nội hơn tôi…
- Con bé bị suy thận nặng lắm! Bố mẹ chia tay, nó sang nước ngoài với bà ngoại và chữa bệnh con ạ! - Bác chủ quán trầm ngâm.
Hà Nội.
Mưa phùn…
Và tôi…chưa biết tên của Gió.
  • Gửi từ Blog Việt Phố Cổ: “Hà Nội trong tôi là những sớm bình minh... Những tiếng rao trong veo tan vào sương trong từng con ngõ nhỏ...Cả những đêm khuya khi mùa trở gió... Tiếng rao vẫn ngập ngừng khắc khoải giữa lạnh băng...
Blog Radio chuyển thể từ hai bài viết gửi từ FaceBook ThanhVan và Blog Việt Phố Cổ
  • Nhacvietplus - Blog Việt

Blog Radio 120: Anh! Em đã về đây! (phần cuối)


[Blog.Tivi360.Com]



:dl:

Bạn đang nghe Blog Radio 120!
Tuần trước chúng ta đã nghe Blog Radio 119 - phần 1 của truyện ngắn "Anh! Em đã về đây!". Liệu "Anh! Em đã về đây!" là câu nói của Hải Âu dành cho Vũ Hùng - người đã ở bên sưởi ấm trái tim cho cô trong những năm rời xa Hà Nội yêu thương để chữa lành vết thương lòng hay dành cho Thắng - người cô không thể quên nhưng chưa thể tha thứ cho những hiểu lầm năm nào?
Mời các bạn cùng lắng nghe phần còn lại của truyện ngắn Anh! Em đã về đây!
Ảnh minh họa: Chip
Blog Radio - Chị vẫn thường xuyên đan khăn, dù anh chẳng quàng khăn được - anh bị dị ứng với khăn len, cừ quàng là ngứa cổ. Nhưng chiếc khăn len đan cẩn thận được xếp vào một góc tủ. Những chiếc khăn mầu trắng - nâu xinh xắn như mang cả nỗi lòng của chị - màu mà ngày còn yêu Thắng chị vẫn thường bướng bỉnh : “Rất hợp với anh!”, để cho anh chàng nhăn nhở phải quàng. Màu của bao nỗi nhớ và kỷ niệm…
Đêm vùng núi, cây cối ngủ im lìm. Vừa nghe điện thoại với những lời yêu thương dặn dò của Hùng, chị mỉm cười: Có thể đây là hạnh phúc của chị. Chị nghĩ đến chuyện sẽ về lại Hà Nội. Chị không chắc sẽ làm việc tại đó nữa, nhưng chị nghĩ nên về lại Hà Nội. Thật lâu rồi còn gì… Nhớ Hà Nội lắm thôi.
Hai giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo làm chị tỉnh giấc. Bình thường chị không mở điện thoại, nhưng chắc rằng hôm qua chị đã quên không tắt.
“Anh đang ngủ, bỗng tỉnh giấc. Và tự nhiên, anh thấy nhớ em quá. Đêm nay lại là một đêm anh thức trắng, nhưng anh vẫn muốn lòng thấy em được bình yên”.
Chị ôm chiếc điện thoại vào lòng, hôn lên những dòng chữ. Em nhớ anh, Thắng ạ.
Chị nhớ, nhớ ngày nào còn là một cô nhóc, chị đã đánh anh xưng mặt chỉ vì anh muốn nghe một câu chuyện. Chị đã kể cho anh nghe chuyện “Ba giai đoạn’’, và cái anh nhận được là tiếng quát“Kể hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của bạn à?!’’ kèm theo cú đấm giáng trời.
Nhớ nét mặt anh lúc đấy, không tức giận, thản nhiên nhưng im lặng...
Chị hơi hoàng hồn, khẽ khàng hỏi lại “ Giận à ?! ”.
Anh quay lại, giáng một quả trời đánh xuống… đệm bông, quát “Giận hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của bạn à ?!’’ rồi toét miệng cười…
Chị đã ‘’ chết lặng 15 giây’’ với nụ cười ấy.
Sau này, mỗi khi có chuyện gì xảy ra với chị là anh luôn có mặt giúp đỡ. Hôm đi học thêm, buổi tối về, trời bỗng đổ mưa to. Chiếc áo mưa để trong giỏ xe thì đứa nào đó vô duyên đã lấy mất rồi. Anh xuất hiện, dúi cho chị chiếc áo mưa rồi chẳng chờ chị phản ứng chạy ra trời mưa, mất hút. Khi chị bị mất thằng nhóc đi đường trêu, anh tới “giải cứu’’ và mấy thằng chạy mất dép. Rồi lúc xe chị bị đứt xích, anh cũng ở bên, giúp chị sửa xe, sau đớ chở chị về mà chẳng để ý tới “cây trắng’’ của mình nhem nhốc dầu xe.
Chị cảm động lắm, yêu anh lúc nào chẳng biết. Mãi sau này ra trường, đi làm… Chị mới biết mình bị gạt. Hoá ra ngày đó, chính anh là “hung thủ” bày trò. Lấy áo mưa của chị là anh, mấy lũ trêu chị là bạn của anh, chị bị đứt xích xe cũng là do anh làm… Anh cười, thanh minh:
- Hồi đó ‘’ tán’’ em khó quá, anh chả còn cách nào. Lấy áo mưa đưa cho em, đi được một đoạn anh lấy áo mưa của em ra mặc. Mấy thằng bạn trêu em, anh cấm không được gặp em lần hai, thế mà chúng nó vẫn cứ để lộ. Còn chuyện cái xích xe, anh phải mất 5000 ra nhờ bác thợ sửa xe dạy cách tháo xích rồi lắp lại đấy… Anh hỏng cả cây trắng con gì…hì hì.
Thấy anh khổ sở, chị vừa bực, vừa giận lại vừa thương, vừa yêu… Chị đã yêu anh đến nhường nào… Vậy mà anh… Chị khóc.

Ảnh minh họa: by lovezlive

Ba năm qua, khoảng thời gian ấy, chị nhận được bao lời xin lỗi và thanh minh của anh. Chị biết rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm, rằng người đó thầm thương anh nhưng không được đáp lại. Hôm ấy là đêm cuối cùng cô ấy ở lại Việt Nam, cô ấy muốn được anh ôm một lần… Chỉ có thế thôi, nhưng chị cứ bắt lòng không được tha thứ cho anh. Dù trái tim thì đã tha thứ từ rất lâu rồi.
Nỗi nhớ anh trong chị như một mặt hồ nước bỗng tràn con đê ngăn. Hồi ức mang những nhớ nhung trào lên, mãnh liệt.
Lễ noel, chị lại đan thêm một chiếc khăn cho vào tủ. Quà tặng Hùng là một chiếc cà vạt. Anh cười hạnh phúc :
- Em mua cà vạt để giữ anh cả đời đây !
Tự dưng chị lại nhớ đến lời Thắng nói “Quàng khăn em tặng là cả đời này anh bị em thâu tóm’’. Chẳng biết mùa noel này, anh ấy đã quàng khăn ai tặng.
Đêm noel, bên nhà thờ của một xóm đạo nhỏ bé vùng cao, tiếng chuông ngân và tiếng Thánh ca vang dội. Hà Nội ơi, Noel an lành nhé.
Lúc chia tay, Hùng nắm chặt bàn tay chị, khẽ nói.
-Trong chương trình đi nước ngoài học lần này, Thắng đã đăng ký đi đấy. Thứ 2 tuần tới là cậu ấy bay.
Thơm nhẹ lên má chị, anh khẽ nói: Anh yêu em nhiều lắm, Hải Âu ạ.
Rồi vội vã đi về phía cuối đường.
Đêm ấy, chị đã nhấc máy gọi điện cho Thắng, chị nín thở để nghe tiếng của anh. Gần bốn năm rồi, nhớ quá. Bốn năm rồi, chưa chưa một lần chịu nghe anh nói. Thắng ơi…
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Chị hụt hẫng. Không liên lạc được. Chị bấm lại mấy lần, và vẫn vậy.
Nhìn những chiếc khăn xếp ngay ngắn trong tủ, chị đã khóc.
Gọi điện đặt vé về Hà Nội. Sáng hôm sau, chị sẽ về Hà Nội. Biết rằng sẽ có lỗi với Hùng, biết rằng như thế là thật tệ với anh ấy. Nhưng, chị không muốn dối gạt mãi trái tim mình.
Sáng sớm, đang ì ạch xách chiếc ba lô to đùng thì Hùng xuất hiện. Anh không nói, lẳng lặng mang ba lô vào xe cho chị, lẳng lặng mở của xe, lẳng lặng chở chị ra sân bay.
- Anh…
Chị ngập ngừng, không thốt lên lời.
Anh nhìn chị, cười thật khẽ.
- Đừng nói gì hết, nếu không anh sẽ giận đấy.
Chị im lặng, anh bỗng cười bẹo má chị một cái thật nhanh.
Cảm ơn em vì em đã cố yêu anh. Cảm ơn em vì đã cho cả hai ta cơ hội. Anh tin rằng em sẽ hạnh phúc, vì em là của Thắng. Anh cũng tin mình sẽ hạnh phúc khi không cố níu kéo em, vì em không phải là của anh. Hãy làm theo những gì con tim mình mách bảo, em nhé. Đừng hỏi anh vì sao anh làm thế, vì anh sẽ chẳng lí giải được đâu.
Chị lại khóc, nhưng lần nay anh đưa khăn giấy cho chị.
- Anh không cho em mượn áo nữa đâu. Cười lên anh xem nào. Sau chuyện này, cả hai sẽ càng trân trọng nhau hơn. Thắng yêu em lắm đấy.

Ảnh minh họa: by lovejun

Máy bay cất cánh, bỏ lại tất cả chị về với Hà Nội của mình, về với Thắng của em…
Hà Nội đây rồi. Ôi, nhớ quá. Chị muốn uống thật nhiều, uống nhật nhanh bầu không khi vây quanh mình, cả những bụi bằm của Hà Thành đầy nhung nhớ…
“Một hộp chocolate cho anh, Thắng nhé.”
Đây rồi, ngôi trường Kinh Tế bao kỷ niệm, đây rồi, con đường từng hằn biết bao kỷ niệm giữa chị và anh, và đây nữa… nơi anh bày đặt mấy đứa bạn ghẹo đùa… Chị đã bỏ quên chúng trong ký ức, chị đã bắt chúng ngủ vùi, để hôm nay chúng bừng dậy, trách móc…
Toà cao ốc đây rồi. Căn phòng Thắng làm việc kia rồi. Bao nhiêu năm giận hơn yêu thương là đây… Chúng đang ùa về, đốt cháy trái tim chị…
Chiếc thang máy chạy từ từ, ôi, nhanh lên, mà không, chậm lại… “Anh có bất ngờ khi em về không Thắng ?!’’. Chị thấy tim mình cứ đập tình thịch. Nó đập nhanh gấp 10 lần bác sĩ cho phép. Chúa ạ, nó như reo lên, nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Alô. Ừ, cậu đi may mắn nhé. Tạm biệt.
Hùng lên máy bay, anh mới là người đăng ký lớp học ở nước ngoài lần này. Anh biết trái tim người con gái anh yêu thuộc về người khác.. Và chẳng có điều gì xứng đáng hơn với cô ấy là cô ấy được hạnh phúc. Dù rất yêu nhưng anh không muốn tình yêu ấy thành nước mắt. Anh đã gọi cho Thắng, đã nhắn với Thắng rằng, nếu Thắng làm Hải Âu khóc và buồn, anh sẽ quay về và lần này sẽ mang Hải Âu đi… Anh chỉ có đủ dũng cảm để nhắn cho Hải Âu - người con gái anh yêu lời chúc hạnh phúc.
Thắng ngồi trầm ngâm ngắm chiếc chuông gió buộc dải ruy băng vàng ngày nào Hải Âu treo tặng. Chiều nay, chiều nay xong công việc anh sẽ tới với Hải Âu. Mặc kệ em sẽ không tha thứ cho anh, mặc kệ em căm ghét hay ruồng bỏ anh, anh cũng sẽ phải nói cho em biết, anh yêu và nhớ em đến nhường nào…
Chị nhẹ nhè gõ cửa phòng, tiếng Thắng bên trong trầm ấm.
- Cứ vào đi.
Chị mở cửa, trước con mắt ngạc nhiên tột độ của thắng, có người ôm hộp chocolate cười:
- Anh! Em đã về đây!
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Lâm Hồng
Vài nét về tác giả Lâm Hồng“Tôi muốn làm một cây thông trên núi, không muốn làm cây liễu rủ ven sông; muốn luyện đời mình trong bão táp, không muốn nó trôi qua những ngày bình dị”
  • Nhacvietplus - Blog Việt

 

Giải trí | Hài hước | Thông Tin | Công Nghệ | VietYeah Online. Copyright 2012 All Rights Reserved
® GHI RÕ NGUỒN "VIETYEAH ONLINE" KHI PHÁT HÀNH LẠI THÔNG TIN TỪ WEBSITE NÀY.
Bản quyền bởi VietYeah Online - Việt Nam Yeah Online - Liên hệ (info@vietyeah.com)


bloggerItems_showcase_banner
Cộng đồng Teen Nghệ An | thuy san | Sâu's Site | WapCuaTeen.Com